CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 

Luyến Luyến Lang Tâm


Tác phẩm: Luyến Luyến Lang


TâmTác giả: Nhất Diệp Tiêu DiêuThể loại: Cổ trangEbook: Sky

 

Đây là bộ 1 nằm trong hệ liệt Thứ Khách Sơn Trang. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Yo nhé 

Văn án:

Chân trời bị sắc chiều nhuộm thành một vùng đỏ hỗn lộn, gió thổi qua rừng cây, lá cây phát ra tiếng vang xào xạc, tôn thêm cho cả ngọn núi càng có vẻ u ám.

"Đại ca, trên mình hai người này không có thứ nào đáng giá cả." Một người đàn ông mặt mày khó ưa lục lọi quần áo của người bị giết, cực kỳ ảo não thốt lên.

"Mẹ nó, lại làm không công." Thủ lĩnh bọn cướp phỉ nhổ một ngụm lên mặt đất, hung tợn mà mắng.

"Đại ca, còn đứa bé này nên làm sao?" Tên đàn em chỉ vào đứa trẻ trong lòng người phụ nữ.

"Đừng nhiều chuyện, trên núi nhiều sói, thằng oắt này sống không nổi đâu, chúng ta đi nhanh thôi." Hai tên cướp nhanh chóng rời khỏi.

Trời rất nhanh sạm đen, cả ngọn núi bị bóng tối vây phủ, thình lình một hồi sói hú, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Tiếng sói hú mỗi lúc một lớn, xung quanh hai người chết rất nhanh toàn là ánh mắt màu xanh thăm thẳm. Tiếng thở của thú hoang, tiếng nuốt nước bọt, vào đêm đen yên tĩnh trong rừng có vẻ cực kỳ rõ nét.

Chân trời bị sắc chiều nhuộm thành một vùng đỏ hỗn lộn, gió thổi qua rừng cây, lá cây phát ra tiếng vang xào xạc, tôn thêm cho cả ngọn núi càng có vẻ u ám.

"Đại ca, trên mình hai người này không có thứ nào đáng giá cả." Một người đàn ông mặt mày khó ưa lục lọi quần áo của người bị giết, cực kỳ ảo não thốt lên.

"Mẹ nó, lại làm không công." Thủ lĩnh bọn cướp phỉ nhổ một ngụm lên mặt đất, hung tợn mà mắng.

"Đại ca, còn đứa bé này nên làm sao?" Tên đàn em chỉ vào đứa trẻ trong lòng người phụ nữ.

"Đừng nhiều chuyện, trên núi nhiều sói, thằng oắt này sống không nổi đâu, chúng ta đi nhanh thôi." Hai tên cướp nhanh chóng rời khỏi.

Trời rất nhanh sạm đen, cả ngọn núi bị bóng tối vây phủ, thình lình một hồi sói hú, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Tiếng sói hú mỗi lúc một lớn, xung quanh hai người chết rất nhanh toàn là ánh mắt màu xanh thăm thẳm. Tiếng thở của thú hoang, tiếng nuốt nước bọt, vào đêm đen yên tĩnh trong rừng có vẻ cực kỳ rõ nét.

"Oe..." Đứa bé bất ngờ khóc thét, bầy sói ngẩn ra, không biết nên làm như thế nào. Lúc này, một con sói trắng đi tới cạnh đứa bé, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ cái đầu nho nhỏ của đứa bé. Kỳ lạ là đứa bé lập tức nín khóc mà cười rộ, lung tung múa mấy cánh tay nhỏ bé, dường như rất vui vẻ. Bầy sói im lặng, sói trắng ngậm đứa bé lên, quay ngược trở về, bầy sói im thinh thít đi theo con sói trắng, không ngờ lại từ bỏ việc hưởng thụ bữa ăn ngon.

"Hú..." Sau một hồi sói hú, ngọn núi lại yên tĩnh trở lại.

"Gâu gâu gâu..." Con chó trong sân sủa rất dữ dội, Vương lão tam bị đánh thức, không thể không mặc thêm một chiếc áo khoác, đi ra ngoài cửa nhìn thử.

Tiếng cho sủa càng dữ dội hơn, Vương lão tam xách đèn theo, đi nhanh tới chuồng gà. Trời ơi, hàng rào bị đẩy ngã, một đôi mắt xanh biếc chớp động trong bóng đêm. Vương lão tam hoảng sợ nhảy cẩng lên, vội vàng nâng cây gậy gỗ, đưa đèn cao lên chiếu sáng. Hắn sợ tới mức lui ra sau ba bước. Hắn nhìn thấy gì đây, hắn nhìn thấy một đứa bé, trong miệng ngậm một con gà, ánh mắt hung tợn nhìn hắn.

"Hú..." Một hồi sói hú, đứa bé lập tức dùng chân nhanh chóng chạy trốn theo lũ sói. 'Bùm' Vương lão tam ngồi bệt xuống, hoảng sợ run lên bần bật.

Trên sườn núi lúc trời chiều, cả ngọn núi đều bị ánh sáng mỏng manh bao phủ, hai con ngựa chậm rãi đi trên đường núi, tới trước một hộ dân thì ngừng lại.

'Cộp cộp cộp'

Cánh cửa vang lên một hồi dập cửa, Vương lão tam mở cửa, bên ngoài đứng một đại hán tháo vác, hắn chắp tay chào Vương lão tam, nói: "Ông cụ, chủ nhân nhà của tôi khát nước, sai ta xin ngài một chút nước uống."

Vương lão tam là một người thức thời, sống trên ngọn núi này, trước nay ít có khách tới, hôm nay hiếm lắm mới có người ghé ngang. Vương lão tam cười nói: "Mời vào, ta đây đi pha trà."

Một ấm trà thơm nồng được bưng lên, đại hán cảm tạ Vương lão tam, đổ một ly, cung kính đưa cho cô gái ở bên cạnh. Kẻ này lụa trắng che mặt, dáng vẻ nhìn vào không mấy thân thiện, thế nhưng quần áo bên ngoài lộng lẫy, không giống người thường.

"Ông cụ, muốn đi qua ngọn núi này thì phải mất bao lâu?" Đại hán uống xong một hớp trà, hỏi. Vương lão tam lấy ra một điếu thuốc, dán mắt hỏi: "Hai vị khách nhân muốn qua núi trong đêm hả?"

"Đúng vậy."

"Vạn vạn không thể." Vương lão tam vội vàng buông thuốc khuyên nhủ.

"Tại vì sao?" Đại hán kỳ hoặc hỏi.

Vương lão tam thở dài một hơi, nói: "Trên ngọn núi này có yêu sói, không phải lão muốn hù ai vị, yêu sói đó giống một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, là lão tận mắt nhìn thấy. Cho nên hai vị đừng nên vượt núi trong đêm."

"Yêu sói? Thú vị! Xích Phong, chúng ta đi gặp yêu sói này đi." Cô gái che mặt từ tốn nói, giọng nói tinh tế êm tai.

"Dạ, chủ nhân." Đại hán cung kính trả lời.

"Hú..." Tiếng sói hú thê lương quanh quẩn trong rừng núi. Bầy sói gian trá dường như cảm nhận được nguy hiểm, chỉ tùy tiện bắt lấy vài con mồi liền quay về hang ổ. Mặc dù làm việc rất cẩn thận nhưng vẫn bị hai người truy được hang ổ.

"Chủ nhân, kế tiếp nên làm sao?" Xích Phong thấp giọng hỏi. Cô gái che mặt cẩn thận quan sát ổ sói, nói: "Kết cấu của hang sói này phức tạp, có không biết mấy lối ra. Có lẽ chúng ta hun khói, sói sợ khói nhất. Chờ chúng nó xông ra hết, chúng ta đi bắt con yêu sói nọ."

"Dạ." Xích Phong gật đầu, lập tức động tay động chân đi thu thập gỗ cây.

Trước động sói đốt đầy lửa, khói như rồng rắn bay thẳng vào trong động, hai người đợi thật lâu, không có sói chạy ra.

"Không ổn, e là chạy theo lối khác. Xích Phong, mau đi tìm thử." Cô gái che mặt đột nhiên thở nhẹ. Xích Phong thi triển khinh công rời khỏi cửa động. Cô gái che mặt cầm một cây củi bốc lửa cẩn thận mò theo vách núi tìm kiếm.

'Vèo'

Một bóng trắng không biết từ đâu chui ra, tốc độ rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt. Cô gái che mặt lập tức quăng khúc củi đuổi theo. Bóng trắng kia rất nổi bậc trong rừng rậm đen kịt, cho nên cô gái nhanh chóng đuổi kịp nó. Hiện tại, ánh trăng trốn sau đám mây lặng lẽ nhô ra, tâm nhìn lập tức trở nên rõ hơn. Khi này thì cô gái mời nhìn rõ bóng trắng nọ là một con sói trắng, trên lưng nó còn cõng một đứa bé.

Bước chân của cô gái mau lẹ hơn, một chiêu chuồn chuồn lướt nước, bước lên lưng sói, tóm lấy đứa bé nhảy lên trên, đáp lên thân một gốc cây cao lớn. Có lẽ vì con sói trắng chạy trốn quá nhanh nên không phát hiện đứa bé trên lưng đã bị bắt đi mất, chui vào rừng rậm đen kịt như một cơn gió.

Cô gái hơi thấy đắc ý nở nụ cười, cúi đầu nhìn đứa bé đang liều mạng giãy dụa trong tay, mái tóc vừa dài vừa rối, khuôn mặt nhỏ nhắn rất thanh tú, môt đôi mắt sắc bén như sói hung tợn trừng mắt nhìn mình, nhe nanh trợn mắt, tay chân múa mấy, thoạt nhìn có hơi rợn người.

"Ha ha, yêu sói gì chứ, rõ ràng là một bé gái." Cô gái che mặt cười nói, không để ý một chút, cánh tay đã bị đứa bé cắn mạnh. May mà là người chứ không phải sói, bằng không thì cánh tay có thể sẽ bị phế mất, nhưng sức lực cũng không nhỏ, nữ tử chịu đau một vố, vội vàng đánh một cái cho nó choáng, vén ống tay áo nhìn lại, trên tay rõ ràng in một dấu răng đỏ tươi.

Cô gái nhảy xuống cây, chỉ một lát sau, Xích Phong đã tìm tới chổ này.

"Chủ nhân, ngài không sao chứ?" Hắn lo lắng hỏi.

"Không sao, còn bắt được tiểu yêu sói." Cô gái đắc ý dào dạt nắm lấy đứa bé trong tay, cười nói: "Là một bé gái được sói nuôi dưỡng, dã tính rất mạnh, ta bị nó cắn một cái." Nàng vén ống tay áo lên cho Xích Phong xem, Xích Phong vội vàng lấy thuốc cao trong lòng ngực giúp nàng bôi lên vết thương.

"Xích Phong, mang đứa bé gái này về, ta muốn nuôi nó." Giọng điệu thờ ơ, dường như đang nói về một con chó, con mèo.

"Dạ, đã rõ." Xích Phong chẳng hề giật mình, giống như đây là chuyện tự nhiên.

Tàng Nhật sơn trang, một trong ba tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ, trang chủ Hàn Linh trọng thương rồi biến mất trong lần tỷ thí với kiếm khách Lãnh Tuyền. Từ đó cô con gái mười lăm tuổi Hàn Thanh Sương kế nhiệm ngai vị trang chủ. Tuy rằng Hàn Thanh Sương tuổi còn nhỏ nhưng năng lực không thua kém gì phụ thân, sau khi nhiệm chức, dưới sự phụ tá của hai vị trưởng lão Xích Bạch, quản lý sơn trang đâu ra đó.

"Trang chủ! Trang chủ!"

Thị nữ lớn tiếng hét lên chạy vào phòng sách, Hàn Thanh Sương dời mắt khỏi sách, chậm rãi hỏi: "Có chuyện gì mà kích động như thế?"

Vẻ mặt của thị nữ kinh hoảng: "Đứa bé mà ngài mang về lại xé rách quần áo, lại còn, lại còn cắn tổng quản bị thương ở tay!"

Hàn Thanh Sương buông sách, mỉm cười: "Quay về thì vội lo chuyện của cha cùng sơn trang, đã quên mất tên nhóc đó."

"Đi, mang ta đi xem." Nàng đứng dậy, nói với thị tử.

Bước một bước vào phòng, Hàn Thanh Sương lập tức nhìn thấy đưa bé sói đang phát điên trong lồng sắt cùng bọn thị nữ cuống cuồng ở bên cạnh.

"Ai cho bọn bây nhốt nó vào lồng sắt?" Khuôn mặt Hàn Thanh Sương lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi.

"Trang chủ, đứa bé này thật sự quá dữ tợn, không nhốt nó lại thì sẽ cắn người khác bị thương." Tổng quản sơn trang vừa băng bó xong miệng vết thương chạy tới, sợ hãi trả lời.

"Đã một tháng rồi mà còn gay gắt như vậy?" Hàn Thanh Sương vuốt nhẹ lồng sắt, cười nói, chẳng qua đáp lại nàng là một trảo đầy sắc bén của đứa bé.

"Ha ha, Xích Phong."

"Có." Xích Phong xuất hiện từ cạnh cửa.

"Mang con sói bị bắt lần trước tới Luyện Võ Trường."

"Dạ."

Xích Phong cầm lấy một con sói đi tới Luyện Võ Trường, hai tên nam nô mang theo lồng sắt nhốt đưa bé đến chổ cách Xích Phong không xa, cẩn thận buông lồng sắt xuống. Đứa bé vừa nhìn thấy con sói, lập tức trở nên ngoan hiền hơn rất nhiều, đưa cánh tay nhỏ bé muốn chạm vào nó.

"Xích Phong, giết chết con sói." Hàn Thanh Sương mỉm cười hạ lệnh, ôn nhu mà tàn khốc. Xích Phong vung đao chém lên cổ của con sói, máu tươi phun ra, bốn chân của con sói vùng vẫy, vùng vẫy, cuối cùng vỗ lực ngã xuống. Đứa nhỏ trong lồng hoảng sợ ngây ra, sững sờ nhìn con sói bị giết, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

"Có dã tính như thế, nhất định sẽ là một sát thủ xuất sắc, về sau gọi ngươi là Lão đi, ha ha." Hàn Thanh Sương ôn nhu vỗ lồng sắt, cười nói.

o0o

"Lão, giết nó." Nam nhân chỉ vào một con nai đang chạy như điên. Lão huy đao xông lên, nhanh chóng kết thúc con nai đáng thương.

"Làm tốt lắm." Nam nhân lạnh lùng nói. "Tiếp theo, đi giết nó." Hắn lại chỉ vào một con sói bị nhốt lại, tàn khốc hạ lệnh. Lão nhìn chằm chằm vào con sói đó thật lâu, sau đó dùng ngôn ngữ không quá quen thuộc nói một câu: "Không."

'Chát', roi da quất mạnh lên cơ thể nhỏ nhắn của Lão.

"Hừ, còn quyến luyến sói, ta muốn ngươi giết nó." Nam nhân hung tợn mắng, roi da cũng đánh lên người Lão như mưa, da tróc thịt bong, máu tươi không ngừng văng ra bốn phía, nhưng Lão không hề dao động, hai quyền nắm lại thật chặt, cho tới lúc không kiềm chế nổi, lâm vào hôn mê.

"Tiểu Lão, ngươi tỉnh." Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát truyền tới, một cô gái miền núi bưng chén trà tới bên giường.

Yên Nhiên cẩn thận đút Lão uống hết nước, sau đó ôn nhu ôm Lão vào lòng, khẽ giọng nói: "Tiểu Lão ngoan, vết thương còn đau không?" Lão ngoài ý muốn lại rất dịu ngoan, ghé vào lòng Yên Nhiên, lắc lắc đầu.

"Ai, đạo sư cũng quá nhẫn tâm, đánh một đứa bé thành ra như vậy." Yên Nhiên đau lòng xoa đầu Lão. Lão vươn đầu lưỡi liếm mặt Yên Nhiên, cử động coi nàng như sói, tỏ vẻ nàng rất thân thiết.

"Ha ha, tiểu Lão ngoan." Yên Nhiên ôm lấy nó, hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lão.

Trong căn phòng nhỏ, ôn tình nồng đậm.

Nắng sớm ấm áp chiếu vào phòng, một ngày mới lại bắt đầu.

"Tiểu Lão, tới đây, uống thuốc đi." Yên Nhiên bưng chén thuốc, ngồi bên cạnh giường. Lão ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm uống thuốc.

"Ha ha, vết thương của Lão sao rồi?" Hàn Thanh Sương mang theo Xích Phong tươi cười vào phòng. Lão vừa rồi còn dịu ngoan lập tức hung tợn nhìn nàng.

Yên Nhiên vội vàng buông chén thuốc xuống, nhanh chân đi tới, thái độ cung kính trả lời: "Trang chủ, vết thương của Lão không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được."

"Thế sao?" Hàn Thanh Sương cẩn thận nhìn Lão, lập tức lớn tiếng nói: "Người đâu, mang Yên Nhiên đi." Hai tên nam nô lập tức vọt vào phòng, bắt lấy Yên Nhiên, lôi nàng đi. Lão vừa muốn xông lên thì bị Xích Phong bắt giữ.

"Vì sao, trang chủ? Nô tỳ chưa từng phạm sai lầm gì!" Yên Nhiên quỳ trên mặt đất khóc hỏi.

"Ta muốn Lão là một sát thủ không có tình cảm, tồn tại của ngươi chỉ gây trở ngại cho nàng mà thôi." Hàn Thanh Sương lạnh lùng nhìn nàng một cái, hai tên nam nô kéo Yên Nhiên khóc sướt mướt đi.

"Lão, ta muốn ngươi trở thành sát thủ sói lạnh lùng nhất." Hàn Thanh Sương nắm lấy cằm của Lão, tàn khốc nói.

"Giết nó, lão." Nam nhân lại chỉ vào con sói hạ lệnh cho Lão. Lão vuốt ve cây đao trong tay, đột nhiên huy động nó nhắm về phía nam nhân, chỉ một đao, nam nhân lập tức đi chầu âm phủ.

Khi Hàn Thanh Sương nghe được tin tức này thì thản nhiên thưởng thức một hớp trà, khoái trá mỉm cười.


Mấy năm gần đây, công việc làm ăn của Tàng Nhật sơn trang không ngừng phát triển, dưới sự lãnh đạo của trang chủ Hàn Thanh Sương, dưới tay có tứ đại sát thủ 'Tinh Hỏa Lão Nguyên'. Vượt mặt hai sơn trang lớn là Táng Nguyệt cùng Tàn Tinh, trở thành tổ chức sát thủ mạnh nhất trong giới hắc đạo.

Ở phòng nghị sự rộng rãi, trang hoàng lộng lẫy, Hàn Thanh Sương ngồi trên ghế liêm ở ngay chính giữa, Xích Phong đứng bên cảnh, lẳng lặng nghe tình hình chiến đấu của đám sát thủ.

"Tinh Oanh thành công giết chết Bôn lôi thủ Thạch Lỗi, Độc tây thi Lạc Lâm, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp..." Tổng quản tay cầm sách ghi chép, lớn tiếng đọc từng chữ, tên sát thủ được nhắc tới đều hiện ra vẻ đắc ý, Hàn Thanh Sương ở một bên nghe thì khẽ gật đầu, dường như rất hài lòng.

"Không sai, thành tích năm nay của mọi người đều khiến ta rất hài lòng." Hàn Thanh Sương mỉm cười, tán thưởng.

"Trang chủ, Lão còn chưa trở lại." Tổng quản cẩn thận nói.

"Nhiệm vụ lần này của nàng là ai?" Hàn Thanh Sương nheo mắt lại hỏi.

"Lục quỷ dịch."

Mọi người sau khi nghe được cái tên này cũng hơi đổi sắc. 'Lục quỷ dịch' là sáu người, ai nấy trời sinh thần lực, một cú đấm có thể đánh chết một con trâu khỏe mạnh. Bọn họ giết người cướp của, không chuyện ác nào mà không làm. Bởi vì khi bọn họ gây án thích mặc quan phục của nha dịch, nên người giang hồ gọi là 'Lục quỷ dịch'. Mỗi lần quan phủ đi bắt bọn họ đều không có kết quả mà quay trở về, bởi vì rất đau đầu, chỉ đành tiêu một món tiền lớn tới mời sát thủ ở Tàng Nhật sơn trang. Độ nguy hiểm rất cao cho nên phải ra sát thủ Lão lợi hại nhất trong 'Tinh Hỏa Lão Nguyên'.

"Trang chủ, Lão lâu như vậy còn chưa quay trở lại, e là..." Tổng quản cẩn thận nói, lúc này một người từ bên ngoài bay vào: "Ta đã trở lại." Khi mọi người phản ứng thì nàng đã đứng vững trong đại sảnh.

Tuy rằng trên khuôn mặt dính máu bẩn, nhưng không ảnh hưởng tới ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng chút nào, một đôi mắt đen nhánh sáng chói, ánh mắt sắc bén như sói khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Đuôi áo màu đen rách mướp, nhưng không che dấu được một thân tài hoa. Nàng vứt một cái bao sẫm màu lên mặt đất, tổng quản đi tới mở ra, rõ là sáu đầu người với khuôn mặt dữ tợn.

"Không hổ là Lão, ngươi vừa xuất mã thì Lục quỷ dịch nho nhỏ tính là cái gì chứ." Hàn Thanh Sương chậm rãi đi tới trước mặt lão "Ngươi bị thương!" Nàng thở nhẹ nắm lấy cánh tay trái đang đổ máu của Lão, nói với tổng quản ở bên cạnh: "Mau đi mời Hoa tiên sinh."

"Không cần." Lão đẩy tay của Hàn Thanh Sương, lạnh lùng nói: "Ta tự mình xử lý." Sau đó xoay người rời khỏi.

"Tên Lão này hơi quá đáng, dám vô lễ với trang chủ!" Một trong tứ đại sát thủ - Liệt Hoa bất mãn lớn tiếng thầm thì.

"Không có gì, nàng vẫn luôn như vậy, ha ha." Hàn Thanh Sương không để ý cười nói, dung nhan có vẻ càng quyến rũ động lòng người hơn.

Tiếng tiêu trầm thấp xa xăm quanh quẩn trong sơn cốc, chỉ một lát sau vang lên một hồi sói hú rất dài, dường như đang đáp lại tiếng tiêu. Một con sói màu trắng nương theo ánh trăng nhanh chóng chạy tới trước mặt người thổi tiêu.

"Bạch nhi." Lão buông sáo, nhẹ nhàng vỗ lên đầu con sói trắng, sói trắng liếm lấy tay của nàng, biểu hiện rất dịu ngoan, thân mật.

Ánh trăng che phủ sườn núi, Lão yên lặng đổi sang một khúc nhạc uyển chuyển, sói tráng ghé vào cạnh nàng, tạo thành một hình ảnh hài hòa.

"Hú..." Tiếng sói hú thình lình truyền tới đánh vỡ sự trầm tĩnh, sói trắng lập tức đáp lại, cũng nhanh chóng chạy về dưới núi. Lão thu hồi ống tiêu, nhấc chân đuổi theo. Chạy không bao lâu thì Lão nhìn thấy một bầy sói. Bầy sói vừa nhìn thấy sói trắng lập tức tản ra, biểu hiện rất cung kính.

Nhờ ánh trăng, Lão có thể nhìn thấy một người ngã trong bầy sói, sói trắng đi tới ngửi người nọ, sau đó nhìn về phía Lão, dường như đang chờ quyết định. Lão ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá người này, phát hiện là một cô gái mặt mày tái mét. Lão cẩn thận ôm lấy nó, sói trắng hiểu ý của nàng, dẫn Lão tới sơn động gần nhất.

"Tránh ra, tránh ra." Cô gái hoảng hốt hét lên chói tai, vừa xoay đầu, chỉ thấy một con sói trắng hùng mạnh đang nhìn chằm chằm nàng. "A!" Cô gái thét lên, lui về sau, Lão nghe thấy tiếng hét, đi tới.

"Cho." Lão ném cho nàng một túi da đựng nước, cô gái cảnh giác đánh giá lão, sau đó mới cẩn thận uống nước.

Uống xong nước, cô gái trả túi da lại cho Lão, nói: "Cám ơn ngươi đã cứu ta, ta gọi là Thương Tuyết, còn chưa thỉnh giáo đại danh của ân nhân."

"Lão." Đơn giản nói một chữ, Lão ôn nhu vuốt ve đầu sói trắng, khuôn mặt lạnh lùng có chút ấm áp.

"Chẳng lẽ ngươi là đệ nhất sát thủ trên giang hồ, Tàng Nhật Sơn Trang - Lão đó sao?!" Cô gái kinh hô lên. Lão gật nhẹ đầu.

"Ân nhân! Có thể thu nhận ta làm đồ đệ được không? Thị nữ hay tùy tùng cũng được!" Cô gái nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lão, vẻ mặt cười nịnh nọt.

Lão nhăn đôi mày đẹp lại, hỏi: "Tại sao?"

"Cha ta bị người hãm hại, ta muốn học chút bản lãnh, báo thù cho cha." Cô gái cúi đầu, từ từ trả lời.

Lão trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Được, ta mang ngươi trở về hỏi một chút."

Thương Tuyết tránh sau lưng Lão, cúi đầu nhận ánh mắt đánh giá của người khác. Hàn Thanh Sương dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lão, nói: "Ngươi hy vọng ta lưu nàng lại?"

"Không." Lão lạnh lùng trả lời: "Ngươi chịu thì lưu, không thì cho nàng đi." Lời này vừa nói ra, Thương Tuyết ở phía sau nhanh chóng níu lấy tay áo Lão. Ánh mắt Hàn Thanh Sương đột nhiên lạnh lẽo, chỉ thoáng cái, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, nói: "Được, ta làm chủ, lưu nàng lại đi."

"Cám ơn trang chủ." Trái tim treo cao của Thương Tuyết cuối cùng cũng được thả xuống, vui vẻ bái tạ Hàn Thanh Sương.

"Ngô tổng quản, ngươi dẫn nàng ta đi."

"Dạ." Tổng quản dẫn Thương Tuyết rời khỏi đại sảnh. Thương Tuyết cảm kích liếc mắt với Lão, ánh mắt của Lão cũng thoáng ôn nhu một chút, tất cả Hàn Thanh Sương đều nhìn thấy.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, gió mát mang theo hương hoa thổi tới rì rì, khiến cho tinh thần của người ta tỉnh hẳn.

"Chi..." Cánh cửa Ngự Phong Các bị đẩy nhẹ, một cái đầu lén lút thò vào. "Lão, ngươi ngủ chưa?" Nhỏ giọng hỏi, nhưng trong phòng tối om, không ai trả lời. "Kỳ lạ." Thấp giọng nói thầm, cẩn thận đóng cửa lại.

"Á!" Bả vai đột nhiên bị vỗ lên, Thương Tuyết thét lên chói tai nhảy cẩng lên, xoay người nhìn lại, thì ra là Lão.

"Sao không lên tiếng! Khiến ta sợ muốn chết." Thương Tuyết khoa trương vỗ ngực, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng.

"Tìm ta có việc?" Lão nhìn nàng, trầm giọng hỏi.

"Hắc hắc, cái này thì không, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ ngươi ta mới có thể gia nhập sơn trang, ta cố ý trộm một con gà từ nhà bếp, đến đây đáp tạ ngươi." Thương Tuyết nâng con gà quay trong tay lên, cười nói.

"Ngươi trộm gà?" Lão nhìn gà, lại nhìn Thương Tuyết, nói.

"Suỵt, nói nhỏ một chút." Thương Tuyết nhanh chóng che miệng Lão lại, vẻ mặt rất khẩn trương, nói: "Nếu để cho người khác biết thì không ổn." Lập tức buông tay ra, vô cùng tự nhiên quàng tay nhau, vui vẻ nói: "Đi, chúng ta đi ăn gà." Lão nhìn chằm chằm tay nàng một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì.

Nói là mời Lão ăn, trên thực tế Lão chỉ ăn một chút, còn lại toàn cúng cho cái bụng của Thương Tuyết, nàng vừa ăn vừa soi mói, gì mà nướng chưa đủ lửa, lớp da không đủ vàng cùng giòn, giống như nàng đã ăn qua rất nhiều thức ăn ngon. Lão cũng không để ý lắm, lấy ra ống tiêu từ trong ngực, chậm rãi thổi. Tiếng tiêu như khóc như thán, như oán như mộ, không khỏi khiến cho ban đêm thêm mấy phần đau thương.

Thương Tuyết chùi khô tay, im lặng nhìn Lão thổi tiêu. Ánh trăng nhẹ nhàng soi lên khuôn mặt hơi ưu sầu của Lão, quang ảnh lần lượt thay đổi, có vẻ tuấn dật phi phàm, Thương Tuyết không khỏi nhìn tới xuất thần.

"Đa tình tự cổ thương ly biệt, từng giờ khó qua, tiết thu vắng vẻ thanh tĩnh! Đêm nay tỉnh rượu nơi đâu? Dương liễu ngạn, hiểu phong trăng tàn." Hàn Thanh Sương dựa vào cửa sổ, trong đêm trăng sáng như thế này không ngờ lại có tiếng tiêu như vậy, thấp giọng mà ngâm.

"Tiếng tiêu này thật sự rất dễ nghe, chẳng qua có chút bi thương." Trình Vũ Dương ôm lấy eo nhỏ của Hàn Thanh Sương, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng nõn trơn bóng của nàng. Hàn Thanh Sương trở người đẩy hắn ra, thản nhiên nói: "Chuyện ta nhờ ngươi hỏi thăm sao rồi?"

"Ngươi đúng là vô tình nha." Trình Vũ Dương nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Yên tâm, đã dò hỏi được."

"Ha ha, vậy thì tốt rồi." Hàn Thanh Sương nở ra một nụ cười, đưa tay vuốt ve tóc dài, dưới ánh trăng có vẻ hết sức kiều mỵ làm rung động lòng người. Trình Vũ Dương xem ngây người, đi tới hôn lên bờ mô đỏ mọng của nàng. "Ha ha..." Bên trong Tê Phong Các vẳng ra tiếng cười sung sướng của Hàn Thanh Sương, khiến cho buổi đêm cũng trở nên quyến rũ hơn.

"Lão, mang ta đi theo với, năn nỉ." Thương Tuyết đảo tới đảo lui xung quanh Lão, không ngừng khẩn cầu.

"Không." Lão thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị ra khỏi cửa.

"Xin ngươi, ta chỉ muốn đi theo ngươi học hỏi kinh nghiệm, cam đoan sẽ không khiến ngươi phiền toái." Thương Tuyết giả vờ đáng thương, nắm lấy ống tay áo của Lão, tiếp tục nói: "Ta muốn tích lũy chút kinh nghiệm để ngày sau báo thù, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy ngươi."

Lão nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới chậm rãi nói: "Được rồi, đi theo ta."

"Hay quá! Thích Lão nhất." Cái đầu nhỏ xíu của Thương Tuyết cọ qua cọ lại trên người Lão, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng.

Mưa to rơi tầm tã, đường mưa lầy lội không sao chịu nổi, một con ngựa đen phi nhanh trong rừng, không ngừng làm tung tóe bùn lầy.

"Ngô..." Lão ói ra một ngụm máu tươi, nhưng không lau đi mà liều mạng cưỡi ngựa chạy ra phía trước.

"Ô... Lão, ngươi không sao chứ?" Thương Tuyết rút trong lòng của nàng, vừa khóc vừa hỏi.

"Không sao." Lão miễn cưỡng nói ra hai chữ, đưa tay nắm lấy Thương Tuyết thật chặt.

"Thực xin lỗi... đều do ta... Nếu không phải vì ta thì ngươi cũng sẽ không bị trọng thương." Khuôn mặt Thương Tuyết đầy nước, không biết là do mưa hay là do nước mắt.

"Không được phép khóc." Lão dứt lời, Thương Tuyết càng khóc dữ dội hơn: "Đừng sợ, sắp tới sơn trang rồi." Lão trầm giọng an ủi.

Ngựa đen liều mạng chạy vội, Lão lau nước trên mặt, trong lúc hoảng hốt, Tàng Nhật sơn trang đã cách đó không xa.

"Hí ..." Con ngựa đột nhiên ngã ra phía trước, Lão ôm lấy Thương Tuyết bay lên trời, vững vàng đáp xuống đất.

"Sát thủ sói, hôm nay là ngày chết của ngươi." Bốn tên mặc áo đen không biết chui từ đâu ra vây hai người lại. Lão bảo vệ Thương Tuyết sau người, rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người áo đen.

'Vèo'

Phan_2
Phan_3 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Polaroid